lòng táng
弄堂nòng shén nòng guǐ
弄神弄鬼nòng zuǐ nòng shé
弄嘴弄舌nòng guǐ nòng shén
弄鬼弄神nòng xū zuò jiǎ
弄虚作假nòng kǒu míng shé
弄口鸣舌nòng fǔ bān mén
弄斧班门nòng jīn cāo fǔ
弄斤操斧nòng yuè yín fēng
弄月吟风nòng fǎ wǔ wén
弄法舞文nòng zhāng zhī xǐ
弄璋之喜nòng qiǎo chéng guāi
弄巧呈乖nòng zhǎn chuán bēi
弄盏传杯nòng zhú dàn sī
弄竹弹丝nòng jiǎ chéng zhēn
弄假成真nòng yuè tuán fēng
弄月抟风nòng yuè cháo fēng
弄月嘲风nòng bīng huáng chí
弄兵潢池nòng xìng shàng qì
弄性尚气nòng fěn tiáo zhī
弄粉调脂nòng qiǎo chéng zhuō
弄巧成拙nòng qiǎo fǎn zhuō
弄巧反拙nòng guǎn tiáo xián
弄管调弦nòng yǐng tuán fēng
弄影团风nòng wǎ zhī qìng
弄瓦之庆nòng zhāng zhī qìng
弄璋之庆nòng yù chuī xiāo
弄玉吹箫nòng fěn diào zhū
弄粉调朱nòng xuān dǎo guǐ
弄喧捣鬼nòng guǐ diào hóu
弄鬼掉猴nòng guǐ zhuāng yāo
弄鬼妆幺nòng méi jǐ yǎn
弄眉挤眼nòng zhāng zǎi xiàng
弄獐宰相nòng wén qīng wǔ
弄文轻武nòng yù tōu xiāng
弄玉偷香nòng wǎ zhī xǐ
弄瓦之喜qiān jīn
千斤gōng jīn
公斤shì jīn
市斤qiān jīn dǐng
千斤顶méi jīn méi liǎng
没斤没两yùn jīn rú fēng
运斤如风bàn jīn bā miàn
半斤八面bàn jīn bā liǎng
半斤八两jīn jīn jì jiào
斤斤计较jīn jīn zì shǒu
斤斤自守fēn jīn bāi liǎng
分斤掰两fēn jīn jiào liǎng
分斤较两fēn jīn bō liǎng
分斤拨两bān jīn bō liǎng
搬斤播两diān jīn mò liǎng
掂斤抹两niān jīn bō liǎng
拈斤播两chèng jīn zhù liǎng
秤斤注两diān jīn gū liǎng
掂斤估两chēng jīn diān liǎng
称斤掂两diān jīn bō liǎng
掂斤播两diān jīn bō liǎng
颠斤播两chēng jīn yuē liǎng
称斤约两zhēng jīn lùn liǎng
争斤论两chēng jīn zhù liǎng
称斤注两nòng jīn cāo fǔ
弄斤操斧jīn jīn jiào liàng
斤斤较量qiān jīn zhòng dàn
千斤重担yùn jīn chéng fēng
运斤成风quē jīn duǎn liǎng
缺斤短两tán jīn gū liǎng
弹斤估两lǔ jīn yàn xuē
鲁斤燕削sòng jīn lǔ xuē
宋斤鲁削⒈ 拿斧头砍东西。引申指对作品的雕琢。
引宋张表臣《珊瑚钩诗话》卷一:“篇章以含蓄天成为上,破碎琱鎪为下,如杨大年西崑体非不佳也,而弄斤操斧太甚,所谓七日而混沌死也。”
拿斧头砍东西。引申指对作品的雕琢。
宋·张来臣《珊瑚钩诗话》第一卷:“如杨大年西昆体非不佳也,而弄斤操斧太甚,所谓七日而混沌死也。”
弄斤操斧作谓语、宾语;用于修改文章等。
查看更多
弄读音:nòng,lòng[ nòng ]
1. 玩耍,把玩:摆弄。玩弄。弄臣(帝王所亲近狎昵的臣子)。弄潮儿。戏弄。弄瓦(“瓦”是原始的纺锤,古代把它给女孩子玩,意为生女儿)。弄璋(“璋”是一种玉器,古代把它给男孩子玩。意为生儿子)。
2. 做,干:弄假成真。弄明白。
3. 设法取得:弄点钱花。
4. 搅扰:这事弄得人心惶惶。
5. 耍,炫耀:搔首弄姿。
6. 不正当地使用:弄权。弄手段。捉弄。
7. 奏乐或乐曲的一段、一章:弄琴。梅花三弄。
8. 古代百戏乐舞中指扮演角色或表演节目。
斤读音:jīn[ jīn ]1.中国市制重量单位:二斤。斤斤(过分计较琐细的或无关紧要的事物,如“斤斤计较”)。
2.古代砍伐树木的工具:斧斤。
操读音:cāo操cāo(1)(动)抓在手里;拿:~刀|~心|~纵。(2)(动)做(事);从事:~作|~劳|重~旧业。(3)(动)用某种语言、方言说话:~英语|~吴语。(4)(动)操练:体~|工间~。(5)(名)品行;行为:~守|~行。(6)姓。
斧读音:fǔ斧fǔ(1)(名)(~子)砍竹、木等用的工具;头呈楔形。也叫斧头(·tou)。(2)(名)古代一种兵器。